Đôi lúc, tôi muốn làm thật nhiều điều. Như là đi thiền, như là đi làm tình nguyện viên nông nghiệp xanh, như là đi làm xong thì đi tập thể dục thể thao, đi học đàn, đi học vẽ, mông mông và mênh mênh. Ấy nhưng lại nghĩ về gia đình, về tiền bạc. Và tôi lại đi về nhà. Như vậy là sao nhỉ? Cuộc sống của tôi nhưng lại nằm trong mối liên quan ràng buộc với những người khác. Tôi có thật sự là tôi? Tôi có thật sự là người mà tôi muốn? Tôi có thật sự lắng nghe và đi theo lời trái tim này mách bảo? Tôi chỉ luôn cảm thấy thiếu tự do trong một cuộc sống ổn định ngày đi làm, tối về nhà lặng lẽ và buồn tẻ. Trong đôi mắt của bé Tôm, tôi muốn bé có thể nhìn thấy nhiều điều hơn là tivi, ipad, những bài tập, những trang sách,… Tôi phải làm gì đây?
Hôm qua, một ngày chủ nhật, tôi dự định đi công viên cùng bé hoặc là đi đâu đó miễn ko phải là ở nhà. Nhưng tôi lại cảm thấy bế tắc và mỏi mệt. Thế là tôi cứ nằm nhà, xem một bộ phim có tên là The Fabelman. Bộ phim này gây hứng thú cho tôi bởi câu nói

BẠN HÃY LÀM THEO ĐIỀU TRÁI TIM MÁCH BẢO. BẠN KHÔNG NỢ BẤT KỲ AI CUỘC SỐNG CỦA BẠN.
Như một tiếng sét, như một lời nhắc nhở đanh thép vào cái cuộc sống buồn tẻ của tôi. Tại sao tôi lại phải sống như một dấu trắng tròn trong bản nhạc của cuộc đời mình. Một dấu trắng trống rỗng, kéo dài đến vô tận? Tôi cảm giác tội lỗi nếu đi theo tiếng gọi của trái tim mình.

“Guilt is a Wasted Emotion”
Thật vậy! Cảm giác tội lỗi chỉ là một sự phí phạm. Phí phạm của thời gian, của năng lượng và của tinh thần. Tại sao ta phải cảm thấy tội lỗi. Ta chỉ đang sống cuộc sống của ta mà thôi. Tại sao phải cảm thấy tội lỗi chứ? Nếu bản thân ta không tôn trọng chính cảm xúc của ta. Thì có ai có thể tôn trọng cảm xúc của ta. Nếu ta không tự làm bản thân mình thấy thoải mái, thì ta có thể làm cho những người xung quanh ta thấy thoải mái được không?
Có thể từ hôm nay tôi sẽ có nhiều điều thay đổi quan trọng trong cuộc sống của mình. Nhưng tôi tin rằng mình đủ can đảm để đương đầu với nó. Dù cho có như thế nào. Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. Vì tôi tôn trọng chính bản thân mình. Và tôi yêu thương chính bản thân mình. Tôi không có nghĩa vụ tìm cái gật đầu của bất kỳ ai cho những hành động của tôi. Tôi là chủ nhân của chính tôi.
Cảm ơn vũ trụ, cảm ơn thượng đế đã mang đến cho tôi những lời khuyên, những chỉ dẫn cụ thể trong lúc tôi cần nhất. Cảm ơn sự màu nhiệm của vũ trụ này.
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Và tôi yêu chính bản thân tôi, tôi cứu chính bản thân tôi, tôi cứu cuộc đời của tôi, tôi tưới nước cho chính mảnh đất của tôi.
Cảm ơn chính tôi, và tôi đang sống thực sự là tôi!